nghĩa cử cao đẹp

Người Việt Nam sống rất vội vã, bon chen. Dễ thấy hình ảnh từng lớp người chen chút nhau giữa các tuyến đường. Những dòng người đổ xô bóp còi xe inh ỏi giữa các ngã tư, ngã ba, đèn xanh đèn đỏ. Thói quen xếp hàng khi đến sau rất ít xảy ra. Người Việt hình như đã quen với cuộc sống chen lấn, xô đẩy nhau mà quên mất những người bên cạnh như thế nào. Nhưng đến khi dịch bệnh Covid 19 bắt đầu xảy ra ở nước ta. Những dòng người ấy đang ngày mất hút. Họ bây giờ cũng chỉ ở nhà và theo dõi qua màn hình ti vi. Đã đến lúc người Việt nên sống một cách chậm rãi hơn.

Là lúc điều chỉnh hành vi

Người Việt bây giờ đã bị buộc nghiêm túc chấp hành việc xếp hàng. Các quy định giữ khoảng cách an toàn, không được tụ tập quá 20 người một chỗ… và nhiều quy định khó khăn khác nữa. Nhưng chúng vô tình đã giúp thay đổi những thói quen người dân trở nên tốt hơn. Mọi người đã biết cách chờ đợi, không còn chen chút nhau. Mỗi người đã bắt đầu sống chậm rãi hơn

Thêm nữa, ít nhiều nỗi sợ nhiễm virus. Phải vào khu cách ly tập trung cũng góp phần điều chỉnh hành vi của người dân vốn chẳng màng gì đến điều nhỏ nhặt này. Thật chẳng nhớ đã từng có lần nào trong lịch sử nhân loại. Con người phải đứng cách xa nhau 2m như năm 2020 chưa!

Thang máy vốn là nơi người đứng sát người. Không hiếm cảnh người bên trong thang máy chưa kịp ra thì người bên ngoài đã vội chen vào. Giờ đây, với những quy định mới, nhiều nơi chỉ cho phép hai người đứng theo khoảng cách được cho là an toàn.

Cư dân trong hàng loạt chung cư từ bình dân đến cao cấp phải kiên nhẫn đợi đến phiên mình. Chia nhau cái gật đầu thông cảm mà trước nay quên mất. Chúng ta dường như đang bị đặt vào tình thế “chỉ có thời gian” nên bao dung cho nhau hơn chăng?

Không quên nghĩ đến người khác

Người nghèo có vội không, họ hẳn là phải tranh thủ từng phút để chào mời được tờ vé số mới. Chỗ ngồi trống trong quán cơm từ thiện. Chính những người quản lý các quán cơm Nụ Cười đã kiên nhẫn tập cho khách thói quen xếp hàng, chờ đến lượt.

Nhiều người “bặm trợn” cố tình phá rào đã bị đám đông lên án dần phải quen theo nếp. Từng tham gia các buổi nấu, phát cơm tại một trong số các quán cơm từ thiện. Tôi đã nhìn thấy nhiều lần bếp trưởng, anh chị em tình nguyện viên nhường phần ăn của mình cho các cô chú kiên nhẫn chờ đến lượt mà hết thức ăn.

Chia sẽ với nhau từng cốc nước

Chúng tôi vui vẻ uống tạm cốc nước đường cho dịu cơn đói vì mong không ai nghĩ họ chậm chân nên hết cơm. Vài người nhận ra điều chúng tôi làm. Họ đã chủ động chia sẻ với những người đến trễ hơn chính mình để ai cũng được một bữa no.

Dễ tìm thấy hình ảnh những “nạn nhân không triệu chứng của COVID-19”. Chia lượt đến nhận tấm lòng của đồng bào cho qua những ngày “cả nước đồng tâm hiệp lực chống dịch”.

Có người đứng tần ngần mãi vì không biết mình có khó hơn người khác để nhận một suất hỗ trợ chăng. Ấy chẳng phải là trong khó khăn vẫn không quên nghĩ đến người khác sao?

Con người ở đâu cũng là người chỉ có 24 giờ/ngày. Ngân hàng thời gian như nhau nhưng sao ở những nơi khác vẫn phải nhẫn nại tuân thủ khuôn phép? Ấy là đạo đức, chuẩn mực xã hội, lối sống được quy định mà mỗi công dân được giáo dục từ khi họ mới tấm bé.

Người dân bây giờ đã sống vì nhau hơn

Và bây giờ, đại dịch nhắc nhở chúng ta, bất kể quốc gia, địa phương, địa vị nào cũng đang bị buộc phải chậm lại vì sức khỏe. An toàn không chỉ mỗi cho bản thân, gia đình mà còn của cả cộng đồng.

Khi mọi người đều bình đẳng trước sự tấn công của virus corona từ xuất thân hoàng tộc, thủ tướng một nước đến bác sĩ hay người bình thường. Thì chuyện nhẫn nại không chỉ vài tuần mà thậm chí vài tháng có lẽ sẽ khiến người thời hiện đại sống chậm rãi hơn.

Thiên nhiên nhờ sự chậm lại của con người mà đang hồi phục. Thì chính chúng ta cũng nên chậm rãi hơn vì chúng mình, phải không? Chẳng khó đâu, chỉ là đại đa số người Việt chưa xem trọng, chưa có cơ hội thực hành chăm chỉ mà thôi. Hi vọng thói quen này sẽ đi cùng với nhiều người. Kể cả khi mọi thứ được phép bình thường trở lại.

Xếp hàng – cách để sống chậm rãi hơn

Người dân xếp hàng
Người dân xếp hàng

Còn nhớ ngày bé theo mẹ đi chợ. Tôi thường thấy mẹ kiên nhẫn đứng đợi người có chung lựa chọn con cá, mớ rau như mình chọn và trả giá. Cũng đôi lúc mẹ bị người khác chen ngang, cố tình hớt tay trên.

Những lúc ấy bà chỉ đơn giản là bỏ đi. Quá lắm thì nhắc nhở nhẹ nhàng rằng làm thế là bất lịch sự. Tôi đã không ít lần nhắc nhở những người chen ngang tại sân bay, siêu thị, chợ, trên đường…

Họ có thể khác nhau về độ tuổi, vóc dáng, khuôn mặt, cả trình độ học vấn. Nhưng chung một trạng thái vội vã. Muốn vượt lên bằng mọi giá dù chỉ để tiến tới trước vài bước chân.

Khi còn ít tuổi, tôi chỉ nhún vai cho qua. Cùng lắm là mặt nặng mày nhẹ mà chỉ chính mình biết. Dần dà, lúc đi nhiều nơi, tiếp xúc nhiều nền văn hóa khác nhau. Tôi quyết định phải lên tiếng vì có không ít người Việt chẳng biết đến quy tắc cơ bản này.

Nguồn: tuoitre.vn